top of page
Search

(Thalassa's Story #3)

Updated: Jul 6, 2021

“THUÊ BAO QUÝ KHÁCH VỪA GỌI TẠM THỜI KHÔNG LIÊN LẠC ĐƯỢC XIN QUÝ KHÁCH VUI LÒNG GỌI LẠI SAU…“


-(English caption below)-

Mất đi rồi, chúng ta mới cảm thấu được giá trị của một vật. Những ngày đầu cách ly và phong tỏa, dường như tất cả đều cảm thấy bình thường, thậm chí có phần vui sướng khi được tránh xa khỏi những vòng lặp vội vã, quẩn quanh, đầy chán ngán của cuộc sống thường nhật. Nhưng vòng lặp quanh quẩn ở nhà cũng có giới hạn của nó, chúng ta dần mất ý thức thời gian, dần phát ngấy những vòng lặp, và những mối quan hệ cũng dần phai mờ.

Chắc hẳn chuyện mất đi một vài người bạn thân, người đồng nghiệp trong mùa dịch không còn quá xa lạ với bất kỳ ai. Những mối quan tâm chung hầu như không còn xuất hiện, và chẳng biết từ bao giờ, họ dần dần thầm lặng rời bước khỏi cuộc đời ta. Song trên tất cả, với nhiều mối quan hệ mang tính ràng buộc của gia đình, người thân hoặc của tình yêu đôi lứa; sự cách ly bởi đại dịch, dù xa hay gần, dài hay lâu vẫn luôn luôn là thử thách lớn nhất. Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng: những bác sĩ phải xa gia đình, ngày đêm chiến đấu ở tuyến đầu chống dịch, họ cảm thấy ta sao? Người thân của họ suy nghĩ như thế nào? Và liệu có bao giờ hàng tháng trời xa cách này sẽ để lại những nỗi nhớ, cùng cả những nỗi đau không bao giờ chấm dứt?

*Disclaimer: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ. Bài viết mang luận điểm và góc nhìn của cá nhân tác giả, không nhất thiết phải là góc nhìn từ TEDxHUS.

(ENGLISH CAPTION)

(Thalassa's Story #3) “THE NUMBER YOU HAS CALLED IS NOT AVAILABLE, PLEASE TRY AGAIN LATER BEEP BEEP...“

We often don't see what's in front of us, until we lose it. In the early days of social distancing, everyone seemed to feel frankly normal, even somewhat happy to be away from the hasty, vicious, boring loops of daily life. But the loop around at home also has its limits as we gradually lose the sense of time, get tired of the loops, and relationships gradually fade.

Surely the loss of a few close friends and colleagues during the epidemic season is not too strange for anyone anymore. People lose common interests, and within time to time, they quietly walk out of our lives. But above all, with many inseparable relationships of family, loved ones or couple's; Isolation by the pandemic, whether far or near, is always the biggest challenge. Have you ever wondered: the doctors who have to be away from their families, fighting day and night on the front lines against the epidemic, how do they feel? What do their loved ones think? And will these months of separation leave nostalgia and pain that never ends?

*Disclaimer: Images serve illustrative purposes only. The article carries the author's personal opinions and views, not necessarily from TEDxHUS.


Tôi ghét những buổi sáng.


Không phải những buổi sáng vội vã phóng đến công ty, không phải những buổi sáng có cuộc hẹn quan trọng với đối tác.


Tôi ghét những buổi sáng có lẽ vì đó là thời điểm anh ấy phải rời khỏi tấm nệm ấm áp chúng tôi sẻ chia. Tôi vẫn luôn có suy nghĩ ích kỷ rằng, nếu anh ấy biết tôi cần anh ấy đến nhường nào, liệu anh ấy có ở lại?


Quân là vị bác sĩ tuyệt vời nhất mà tôi biết, và cũng là một người yêu tuyệt vời. Anh ấy vẫn luôn đem lại sự mới mẻ cho tôi hằng ngày, là người cười đùa trên những câu chuyện nhạt nhẽo của tôi và là người khóc nhiều nhất mỗi lần tôi phải nhập viện vì tình trạng sức khỏe yếu ớt.


Cuộc sống chúng tôi cứ thế mà trôi qua, không phiền muộn, không lo âu. Có lẽ chúng tôi chẳng có gì nhiều, song ít nhất, chúng tôi có nhau.


Nhưng,


Khác với mọi buổi sáng, giai điệu huýt sáo phảng phất trong căn bếp đánh thức tôi mọi ngày dường như đã biến mất vào ngày hôm nay. Từ góc nhìn cầu thang, tôi không khỏi hoang mang khi 1 chiếc vali đang chặn ngay lối cửa, còn người tôi cần tìm thì chưa thấy bóng dáng đâu. Vừa bước chân xuống nhà thì một bóng hình ôm lấy tôi từ phía sau, nhưng hôm nay bóng hình ôm rồi vụt qua thật vội vã. Tôi chưa kịp ngước lên thì anh ấy đã chạy ra ngồi xỏ giày, và chưa kịp nũng nịu như mọi ngày thì anh ấy đã lại tiến ra đến cổng.


Lại 1 cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện.


Anh ấy nói anh ấy đi 1, 2 hôm rồi trở về - dấu hiệu quen thuộc của bao câu chuyện tình có cái kết đắng cay khác. Chính cái vẫy tay mạnh hơn bao giờ hết đó, chính chiếc vali xộc xệch chất đống kia đã khiến cho tôi thêm phần chắc chắn: rất có thể phải nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng nữa tôi mới gặp lại Quân.



ôi ghét những cuộc gọi.


Đương nhiên, được nghe thấy giọng anh ấy sẽ khiến ngày của tôi cũng trở nên bớt u buồn khi có người bầu bạn ngoài căn nhà trống trải. Nhưng, điều đó càng gợi nhớ về khoảng cách xa xôi giữa hai chúng tôi.


Bắc - Nam


Có lẽ, tôi vẫn còn may mắn hơn bao cô gái khác khi không phải nhìn người mình yêu đi tới tận bán cầu bên kia, nhưng sao được, khi một cô gái đã đặt hết niềm tin vào cuộc tình 8 năm đầy vững chắc ấy.


Nhiều người thay đổi thói quen trong đợt dịch, tôi cũng vậy. Ngoài căn bếp, có lẽ chiếc cửa kính này là nơi thân thuộc nhất đối với tôi kể từ khi anh ấy rời đi ra chiến đấu với căn bệnh quái ác kia. Anh ấy đang cứu người, tôi biết, nhưng tôi vẫn ích kỷ mong rằng, cánh cửa ở vườn kia sẽ mở ra, và khuôn mặt tôi thương nhớ nhất sẽ bước vào.


m thanh đáng sợ nhất có lẽ chính là thanh âm của sự im lặng, bởi nó nhắc cho tôi nhớ rằng tôi chỉ có một mình trên chiếc giường của cả hai, và anh đã không còn ở bên, im lặng ngắm nhìn khi tôi vờ say giấc như mọi ngày.


Tôi ghét những cảm xúc tiêu cực này.


Tôi đã nghĩ rằng không, tôi sẽ không khuất phục trước những cảm xúc bi đát đã từng quấn lấy ăn mòn tâm trí của tôi trước khi anh ấy bước đến và cứu lấy tôi khỏi chính mình. Tôi sẽ không, nhưng tôi đã vỡ vụn.


Đã 1 tháng trôi qua kể từ lần nói chuyện hời hợt cuối cùng, sao anh ấy không nhấc máy, sao anh ấy không ít nhất trả lời lấy một tin nhắn của tôi? Tôi thực sự quá nhớ hơi ấm nồng nàn của anh ấy. Tôi cần nghe thấy tiếng cười rạng rỡ đó vì tôi thực sự không thể giữ lấy bản thân khỏi cơn ác mộng năm xưa.


Tôi biết, tôi thực sự nhận thức được rằng, Quân là bác sĩ tuyến đầu, anh ấy phải cứu người, đó là nhiệm vụ của anh ấy, anh ấy không thể làm khác, anh ấy không có lựa chọn. Những người đang nằm trên giường bệnh ngoài kia, họ cần anh ấy, tôi không thể ích kỷ được. Nhưng dẫu sao, tôi cũng là một người con gái, một người con gái với mối tình bị chia lìa bởi dịch bệnh đáng ghét này, thật trớ trêu làm sao, ai sẽ cứu lấy mảnh hồn này.


Không có gì đáng sợ hơn sự bất lực, khi bạn biết rằng, bạn sẽ mất người đó nhưng bạn không có khả năng làm gì hết. 1 tháng không có anh ấy, 1 tháng không có tình yêu, bạn có thể hoàn toàn mất trí thật. Tôi thực sự cần với lấy 1 cái gì đó, ai đó làm ơn hãy cứu lấy tôi.


Tôi ghét anh ấy.


3 tháng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên sau bao lâu tôi mới có sức để dọn lấy căn nhà bừa bộn này, những mảnh vỡ trên sàn và những mảnh giấy đã bị xé nát.


Lần cuối chúng tôi nói chuyện có lẽ là 2 tuần trước, vẫn là câu “anh phải vào phòng mổ đây, em đợi anh nhé". Tôi đã phát chán sự đợi chờ, nhưng sao tôi có thể quên đi anh ấy.


COVID đã cướp đi của tôi, của anh ấy, của cả những bệnh nhân. Không biết còn bao nhiêu cặp đôi sẽ bị chia cắt một bất công như vậy, không biết còn bao nhiêu người sẽ mất đi kết nối với những người mình yêu thương, trân trọng nhất. Tôi nhận ra rằng, bản thân sẽ không thể cảm nhận được sự ảnh hưởng của dịch bệnh so với anh ấy, một trong những người ở tuyến đầu, những người phải nén lại sự đau buồn khi bị chia tách khỏi người thân, khỏi gia đình, khỏi bạn bè, khỏi cuộc sống bình thường của mình.


Tôi sẽ chuyển về với bố mẹ trong hôm nay. Đóng cánh cổng lại, sẽ lâu nữa tôi mới có thể gặp lại căn nhà này. Và còn anh ấy, không biết câu chuyện bỏ chừng của chúng tôi sẽ đi về đâu.


(ENGLISH CAPTION)


I hate the mornings.


Neither the rush to work mornings nor the meet up with VIP mornings.


I hate the mornings when he has to leave the comfort of the bed we share. I can’t help but have the selfish thought that, if he knew how much I needed him, would he stay?


Quan is the number one doctor, and the right one for me. He brings new joy everyday, he laughs at my broken jokes and he cries the most every time I was hospitalized due to my poor health.


Our lives drift on like that, without worries. Maybe we didn’t have it all, but we had each other.


Nevertheless,


Unlike other mornings, the fine whistle tune from the kitchen that would wake me up everyday suddenly vanished. From the staircase, I couldn’t help but panic when a load of suitcase was blocking the front door, while my partner was nowhere to be found. As soon as my foot touched the ground of the first floor, a figure swung up hugging me, but not tightly as usual, instead, it passed quickly. Before I could even look up he had already gone out to put on his shoes. And before I could frown at him as usual for leaving early, he had already been out of the door.


Another urgent call from the hospital.


He said he would only go away for a day or two and then return - a typical sign of any love stories with bitter endings. It was that wave of his hand so strong, and the piled up suitcase that made me more certain: it could be weeks, even months before I could see Quan again.


I hate the calls.


Without a doubt, hearing his husky voice would make my day less dreary as I have someone to keep company besides the hollow house. However, it reminds me of the long distance between us.


North - South


I have to admit, I am luckier than other girls as I don't have to watch the person I love travel across the actual hemisphere, but how could I not get tempted as all of my faith is in this solid 8-year relationship.


People tend to change their habits during the epidemic, so have I. Apart from the kitchen, perhaps this glass door is the most familiar place for me since he left to fight the treacherous COVID-19. He is saving people, I know, but I still selfishly hope that the door of the garden will swing open, and the face I can’t care to forget will step in.


The scariest sound of all is probably the sound of silence, as it reminds me that it’s only me in our bed; he is no longer there, silently watching as I pretend to fall asleep.


I hate these negative emotions.


I thought no, I wouldn't give in to the tragic emotions that had corroded my mind before he stepped in and saved me from my actual self. I wouldn't, but I broke.


It's been a month since our last talk, why doesn't he pick up the phone, why doesn't he at least reply to one of my messages? I really miss his warmth. I need to hear that big laugh because I really can't hold myself back from my past.


I know, I'm fully aware that Quan is a frontline doctor, he has to save people, it's his duty, he can't do anything else, he has no choice. Those people lying on the hospital bed out there, they need him, I can't be selfish. But I’m also a girl, a girl with a love story torned mercilessly by this damned pandemic. How ironic, who will save this piece of soul.


There is nothing more terrifying than when you can’t do anything, despite knowing that you will lose the one but you are incapable of doing anything. 1 month without him, 1 month without love, you can completely lose your mind. I really need to reach for something, someone please save me.


I hate him.


It's been 3 months, and for the first time since forever, I have mustered enough strength to clean up this messy house, shattered glass on the floor and torn pieces of paper.


The last time we talked was probably 2 weeks ago, it was still “I have to go to the operating room, I'll wait for you.” I was tired of waiting, but how could I forget him?


COVID has taken away too much from me, from him, from the patients. I can’t even start to imagine how many more couples will be separated by such an injustice, how many more people would have to lose connection with the people they love and cherish the most until this pandemic spares us. I realized that I couldn’t even grasp the tiniest bits of the impact of the epidemic compared to him, one of the frontline people who had to suppress the grief of being separated from loved ones, from family, from friends, from their normal life.


I am moving back to my parents today. Closing the gate, it will be a long time until I get to see this house again. And as for him, we’ll never know where our story will go.


----------------------

►Email: TEDxHUS2020@gmail.com

►Contact: 0911051233 (Nguyễn Minh Sơn); 0965779996 (Nguyễn Thảo Vy)

16 views0 comments

Recent Posts

See All
bottom of page