top of page
HANOI, VIETNAM
  • Facebook
  • LinkedIn
  • Instagram
  • YouTube
Search

(Thalassa's Story #2)

“TÔI MUỐN TRỐN THOÁT, NHƯNG CHÍNH BẢN THÂN TÔI CŨNG KHÔNG BIẾT LÍ DO CHO SỰ TRỐN CHẠY CỦA MÌNH LÀ GÌ“


Bạn có bao giờ nghĩ rằng sự mông lung đến từ việc nhìn mọi thứ xung quanh và cảm thấy có một sự vô nghĩa khổng lồ, đi liền với nó là những nỗi bất an vô tận không?

“Tôi cảm thấy mình đang tiếp tục đi trong một nơi không có ánh đèn, trong một sự vô định… Tôi cảm thấy mình bị lạc lối ….”

*Disclaimer: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ. Bài viết mang luận điểm và góc nhìn của cá nhân tác giả, không nhất thiết phải là góc nhìn từ TEDxHUS.





Tôi nhớ lại cái ngày tôi nhận tin thi đỗ nguyện vọng 1 tại một trường đại học top 5. Mọi thứ diễn ra như một thước phim quay chậm, tôi không nhớ được gì quá nhiều, tôi học như một cái máy. Nghe trường này, trường kia tốt là được, tôi cắm đầu vào học ngày đêm. Nhưng ở thời điểm đó tôi có thực sự biết mình muốn gì hay không? Tôi bắt đầu hoài nghi. Tôi mông lung. Tôi hoảng hốt.


Sự trống rỗng chính từ sự thiếu trải nghiệm và mất định hướng bên trong tôi đẩy chính tôi vào một cuộc khủng hoảng. Tôi quay lưng vào ngôi trường đại học mình từng yêu như một cuộc chạy trốn mà không biết trốn đi đâu.


Tôi lao đầu vào các hoạt động xã hội, các câu lạc bộ nhưng sâu bên trong tôi là cảm giác trống rỗng mà không được lấp đầy..Tôi cứ chạy...Mọi thứ vẫn diễn ra.. Tôi bắt đầu kiệt sức..


Soi mình vào chiếc gương - nó phản chiếu bóng hình của một cô bé độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, độ tuổi bắt đầu tập làm người lớn với khát khao được phủ kín, lấp đầy.


Nhưng sao trong lòng tôi có một cảm giác trống vắng lẻ loi không ngừng nghỉ.




Những cảm giác bất an ùa về. Thật không may mắn, lúc tôi mông lung nhất với câu hỏi “Tôi là ai?” thì dịch bệnh COVID-19 ập tới. Toàn xã hội trải qua đợt giãn cách. Một năm thật đáng quên.


Không biết có phải do yếu tố ngoại cảnh khiến tôi càng chán ghét cái trường mình đang học không nữa? Và học online lại càng khiến tôi chán nản hơn.


Thật ra mọi thứ không tệ đến vậy. Ngành học, các bạn, giáo viên.. đều không tệ. Nhưng mỗi lần vào lớp tôi lại thấy có một sự vô nghĩa khổng lồ khiến cho tôi cảm thấy mình như đang bị đày ải.


Nhớ lại 3 tháng đầu đi học ở trường, tôi ngán môi trường mình đang học, ngán đến tận cổ. Tôi vật vã trong những cuộc đối thoại không hồi kết với chính bản thân mình, tôi ngồi trong giờ không tập trung được, tôi vẽ sơ đồ cái được cái mất.


Xung quanh tôi, tiếng quạt máy vù vù, tiếng máy lạnh và đâu đó một vài tiếng cười nói của các bạn. Rồi tôi tự hỏi liệu cuộc đời tôi sẽ đi về đâu nếu tôi tiếp tục những ngày tháng như thế này? Tôi cảm giác mình đang lạc trong một khu rừng không có lỗi thoát, không biết trước tương lai sẽ ra sao, không biết có ai sẽ đến cứu tôi không. Tôi bị “ lạc” trong chính những gì mình đang làm, “lạc lối" trong chính suy nghĩ quẩn quanh về ngành học trong đầu mình, “lạc” trong cảm giác không định hướng được tương lai, tôi không biết mình thích gì, tôi lê lết đến trường như một cái xác không hồn – vì sao ư? Đơn giản vì tôi chỉ lặp lại một thói quen đi học nhưng tôi không còn cảm giác thuộc về chính ngôi trường mà tôi đang theo học. Phải chăng tôi đang đùa với cuộc đời của chính mình? Tôi hình dung những ngày tháng đại học phải đầy thử thách, trọng đại và ý nghĩa lắm, nhưng bây giờ - trong cả khoảnh khắc học online như thế này - tôi chỉ thấy tất cả mọi thứ thật nhạt nhẽo.



Tôi nhớ Huy, nó là đứa mà tôi “crush" trong suốt mấy tháng đầu đại học, cái gì tôi cũng chia sẻ với nó.


“Ê, tớ cảm giác tớ không hợp ngành này. Tớ lo quá, thực sự rất lo về tương lai, tớ không biết tớ nên làm gì ấy".


Huy bằng tuổi tôi nhưng nó có một chút gì đó chững chạc hơn những đứa cùng tuổi. Huy như "cậu bạn hoàng tử" luôn có ở đó khi tôi thấy lạc lõng nhất. Huy bảo “Tuổi 18 là tuổi đẹp nhất đó, cậu nên trân trọng từng khoảnh khắc, cậu nhìn vào hướng tích cực thì mọi thứ tích cực mới đến với cậu”.


Huy là một chút động lực để tôi muốn đến trường hơn. Tôi gặp Huy vào đầu năm nhất - lúc mà tôi cảm thấy mông lung về ngành học của mình nhất. Huy là một người đặc biệt trong chuyến hành trình của tôi, nó xoa dịu tạm thời những nỗi bất an của tôi, chứng kiến và bắt trọn những gì nhỏ bé nhất trong tôi. Dù chỉ một khoảnh khắc ở cạnh Huy tôi cũng thấy vui.


Giờ đây giãn cách xã hội, không gặp được Huy thường xuyên nữa. Chỉ còn những dòng tin nhắn muộn đêm khuya, sau những giờ học. Những lời động viên nhau. Huy khiến tôi cảm thấy ấm áp. Nhưng với những dòng suy nghĩ quẩn quanh đang diễn ra trong đầu, tôi luôn có cảm giác sẽ có một cái gì đó thay đổi trong cuộc đời tôi, tôi thấy sự chia ly giữa tôi và Huy. Tôi quyết định sẽ chuyển tới một nơi khác, làm lại từ đầu, tìm kiếm lại chính bản thân và đam mê của mình... Bất giác, sống mũi tôi cay cay, hai mắt nhoè đi




Tôi trốn tránh những vết thương của mình, những khuyết điểm của mình, trốn việc mình phải trưởng thành. Xung quanh tôi các bạn tham gia dự án này, apply học bổng kia, tôi bị “peer pressure”.


Trong thần thoại Bắc Âu, táo chính là thứ quả hồi phục sinh lực, làm trẻ lại, táo giống chính là thứ quả duy trì tuổi trẻ - một biểu tượng của một sự luôn luôn đổi mới, sự bản lĩnh của người trẻ với khát khao mang trái tim trần trụi của mình trải nghiệm những thứ mới.


Tôi muốn bản thân mình luôn bước đi với một trái tim không sợ sệt của tuổi trẻ, cũng giống biểu tượng quả táo, tôi muốn mình “can đảm". Tôi vẫn còn thời gian, còn cơ hội để tiếp tục thử những thứ mình thích. Nhưng nếu giờ tôi từ bỏ ngành học, mọi người có thể nhìn vào tuổi 18 đôi mươi và bảo “ tôi là người can đảm"?


Nếu tuổi trẻ không còn nữa, còn có ai gọi tôi là một người can đảm, dám từ bỏ để làm thứ mình thích không ?


Ai cũng có mưu cầu được là chính bản thân mình, được làm những điều mình thích. Tìm ra điều mình đam mê trong lúc đại dịch đang diễn ra thế này cũng giống như chinh phục một con đường đèo, và con đường đó chưa bao giờ là dễ dàng và thẳng tắp.


Nhưng dù khó khăn thế nào thì trong sâu thẳm nơi tôi, tôi vẫn muốn nhìn thấy một điều gì tốt hơn, dù chỉ là nhỏ bé.


----------------------

►Email: TEDxHUS2020@gmail.com

►Contact: 0911051233 (Nguyễn Minh Sơn); 0965779996 (Nguyễn Thảo Vy)

 
 
 

Comentários


CONTACT INFORMATION

  • Organizer: Nguyen Thao Vy (+84 96 577 9996)

  • Co-organizer: Pham Duc Thang (+84 36 881 2316)

  • Email: tedxhus2020@gmail.com

TEDXHUS 2021, HANOI, VIETNAM

bottom of page